A- A A+ | Chia sẻ bài viết lên facebook Chia sẻ bài viết lên twitter Chia sẻ bài viết lên google+

Chùm thơ về Tây Nguyên của nhà thơ Nguyễn Đăng Độ

Tây Nguyên - nơi hùng thiêng sông núi, nơi từ rừng già cho tới núi đồi, sông suối, buôn làng, những mái nhà, những bậc thang… đều âm vang đồng vọng từ ký ức, chứa chan cảm xúc nồng nàn, mãnh liệt, đắm say. Biết bao thế hệ văn nghệ sĩ đã gắn bó, trưởng thành trên đất cao nguyên lộng gió.

Dù là ai, xuất phát điểm thế nào thì tinh thần Tây Nguyên vẫn ngấm vào họ vừa theo cách chung, cũng vừa mang bản sắc riêng. “Một tiếng chim kêu một đêm mưa quất/ Nửa đời người chìm nổi với Tây Nguyên” - một câu thơ vang lên như lời tự bạch của nhà thơ Nguyễn Đăng Độ đã như cánh cửa mở ra cho người đọc được khám phá, cảm nhận thế giới nội tâm và trải nghiệm của anh với Tây Nguyên - miền đất lưu giữ nhiều dấu ấn. Âm vọng đại ngàn hòa quyện trong thơ anh khi tươi mới, căng tràn, cuộn xiết như suối, khi lại thầm lặng, lắng sâu trong bầu kỷ niệm ăm ắp nghĩa tình của đất, của người.

Thơ tình anh viết

Bài thơ tình anh viết tặng em

Bên con thác vặn mình rung rừng biếc

Mỗi nét chữ gói nỗi niềm da diết

Mỗi đợi chờ giấu một ban mai.

Những lời thơ tha thiết không phai

Giữa rừng núi Tây nguyên sương trời đan trắng

Nơi thức dậy mắt vương đầy gió nắng

Ánh sao rơi qua kẽ lá dặt dìu.

Ảnh minh họa. 

Đêm gió lạnh trang thơ đời se thắt

Cánh buồm đâu nơi biển cả biếc xanh?

Rừng vẫn thẳm mà chân trời xa lạnh

Để mình anh đêm trắng đơn côi.

 

Bài thơ tình anh viết mới tinh khôi

Bên cánh võng tiếng suối ru róc rách

Ai đang thức với vầng trăng xa cách

Những ân tình lưu giữ mãi trong nhau.

 

Bài thơ tình anh gửi tặng em

Giữa đêm vắng tiếng gà rừng gọi sáng

Giọt sương rơi xuống vai gầy năm tháng

Mảnh trăng nghiêng chếnh choáng xa vời...

 

Gửi cho em

Anh viết tặng em những vần thơ Tây Nguyên

Chút nắng mùa khô của miền đất đỏ

Cánh chim vút cao trên nóc nhà thành phố

Những âm vang ào ạt gió đại ngàn

 

Gửi tặng em chút chiều lạnh mưa chan

Vùng đất ba zan lô cà phê ngút ngát

Gùi nếp thơm mẹ hái về trên rẫy

Ống cơm lam thơm nức bếp than hồng

Ảnh minh họa. 

 

Gửi tặng em xanh biếc nước dòng sông

Cô gái Gia Rai múa điệu xoang bên suối

Chóe rượu cần vít cong chiều thương nhớ

Phía ấy con đường ai da diết ngóng trông

 

Gửi tặng em làn sương sớm mong manh

Tiếng dế gọi nhau về hang khi chiều xuống

Mảnh đất gắn đời người bao mùa yêu dấu

Sắc trời thu khoe nắng óng lưng nương

 

Ngôi nhà sàn che lợp tấm tranh săng

Bóng ai phía hoàng hôn địu con về bản

Đêm bập bùng bếp lửa than cơm nướng

Khúc khích tiếng cười nghi ngút khói lồ ô

 

Gửi tặng em bông lan rừng chớm nở

Áo chàm thơm tinh khiết một góc trời

Kon Tum đó nơi núi non hùng vĩ

Những người con của vùng đất kiên trung

 

Rừng Tây Nguyên che bộ đội hành quân

Núi Tây Nguyên làm quân thù khiếp sợ

Đất Tây Nguyên ôi hồn thiêng dân tộc!

Ánh mắt già làng nhìn cờ Đảng rưng rưng

 

Vùng đất kiên cường nơi khởi nghiệp đời anh

Nơi nâng đỡ chở che từng bữa ăn giấc ngủ

Cơm áo chắt chiu thấm đầy nước mắt

Nắng gió đại ngàn nghĩa nặng ơn sâu

 

Xin tạm biệt con đường từ nơi ấy ra đi

Và xin hẹn ngày trở về nơi ấy

Tây Nguyên ơi phần đời tôi ở đấy

Hương rượu cần thấm đượm nỗi nhớ thương.

 

Cao nguyên và nỗi nhớ

Anh cất giấu cao nguyên vào nỗi nhớ

Một khoảng trời lộng gió đất ba zan

Mùa mới rộn tiếng cồng chiêng gọi bạn

Tây Nguyên ơi da diết một nỗi niềm

 

Nơi dốc núi soi mình trong hồ biếc

Đàn ong đi kiếm mật ngọt ngào

Bản làng rộn trong tiết xuân vừa chớm

Em gái trăng rằm e ấp khát khao

 

Nơi con suối con khe em đi đào măng mới

Nắng vàng vương qua vai áo thẹn thùng

Nghe xào xạc bên rừng bước chân nai tìm lộc

Hoa rừng thơm ngan ngát phía xa thung

 

Tây Nguyên của gió sương rừng núi trập trùng

Của mùa xuân đỏ một thời hoa gạo

Em đứng đó nắng in vàng khuy áo

Như nghìn năm dáng núi đợi chờ ai…

(Tháng 1-2023)

 

Hẹn với Kon Tum

Kon Tum ơi anh gặp bên trời

Dòng Đắk Bla biếc xanh giữa lòng thành phố

Em gái Gia Rai bông hoa rừng thắm đỏ

Chum rượu cần quấn quýt điệu hát xoang  

 

Cơn gió chiều bay trên tóc em thơm

Dòng nước uốn cong vỗ ru bờ cát trắng

Thành phố nhỏ êm đềm giữa trời mây xanh thẳm

Hoa cà phê hòa điệu với hoa nhài

 

Nhạc xoang chiều nay đằm thắm mê say

Em gái hát mắt bừng gương mặt sáng

Tiếng cồng chiêng ngả nghiêng phóng khoáng

Sương mơ giăng trắng lối bản làng  

 

Ơi Kon Tum trùng điệp những đại ngàn

Có phải anh say rượu ghè men lá

Có phải trong mơ tiếng nai chiều thương nhớ

Hay điệu cồng chiêng làm con suối bâng khuâng  

 

Kon Tum của lúa ngô và trái ngọt

Hoa rừng thơm da diết mãi khôn nguôi

Của nỗi nhớ đại ngàn thân thương che chở

Để suốt đời anh giăng mắc với Kon Tum…

Ảnh minh họa.  

Gửi về em

Bài thơ ấy nơi đại ngàn anh viết

Giữa khoảng trống mênh mông cây lá đã thay màu

Thời gian chở những ngày dài nung nấu

Một tình yêu đá núi mồ côi

 

Chẳng đến được bên em phía đó quá xa xôi

Muốn mang cả rừng xanh gửi vào nỗi nhớ

Đêm ngẩng mặt nhìn sao trời vô cớ

Trăng sáng chi vằng vặc giữa hoang rừng

 

Ngọn bấc tràn về tiếng vọng rưng rưng

Đêm khuya khoắt câu thơ tình se thắt

Thăm thẳm chốn rừng già heo hắt

Tiếng chim kêu vượn hót nhói lòng

 

Bài thơ tình anh gói những đợi mong

Ở nơi ấy nắng có về bịn rịn

Anh vẫn khắc trong tim chùm hoa lan tím

Nở âm thầm tinh khiết mỗi vần thơ.

(Tháng 4-2023)

Ảnh minh họa.  

 

Về cùng anh

Về đây thăm đỉnh Sạc ly

Thăm núi Ngọc Linh bềnh bồng mây trắng

Nghe tiếng suối trong veo Ya Book

Bản nhạc linh hồn rừng núi cao nguyên

 

Về cùng anh em nhé sáng nay

Mây như tuyết mơ màng trên Núi Nhọn

Nâng chén rượu làng Le xem Giàng đẻ trứng

Ấm lòng người nơi rừng thẳm biên cương

 

Về cùng anh thăm lại Kon Tum

Thăm chiến trường xưa một thời đạn lửa

Một thời bom rơi một thời máu chảy

Nay đã thành phố núi thân thương

 

Về cùng anh giữa nước biếc non xanh

Những đỉnh dốc, suối khe in vào lịch sử

Em có thấy cao nguyên trắng trời mây phủ

Gió ngàn thung cuộn thổi ngang trời…


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết